Bài thơ
VIẾT TRÊN BỤC GIẢNG
Tặng các em học sinh thân yêu của tôi
Anh tặng em,
bài thơ viết trên bục giảng
Anh viết tặng những tâm hồn trong sáng,
của cuộc đời.
Mới ngày nào thôi
Anh đến lớp, thầy và trò còn bỡ ngỡ
Trang giáo án là cuộc đời mở cửa
Căn phòng là lớp học mênh mông
Anh dạy cho em nghề “Phổ thông”
Để cho em tập làm “người thợ”
Sau bục giảng là cuộc đời mở cửa
Cho em đi vào đời.
Anh muốn vẽ lên bảng những đường nét tuyệt vời
Để cho các em dễ nhìn, dễ nhớ
Anh muốn gởi lời mình qua hơi thở
Để cho các em dễ nghe…
Trên bục giảng là thầy và tấm bảng đen
Dưới lớp là những em học trò với cái nhìn sâu thẳm
Em ơi em, cuộc đời đẹp lắm
Cuộc sống là tình yêu bao la
Anh muốn đem những tri thức của chính mình - tất cả
Dạy cho các em theo nhịp đi hối hả của thời gian
Cuộc sống là tình yêu chứa chan
Bắt đầu từ những cái nhìn của các em lên bài giảng
Bắt đầu từ những lời của anh ở từng trang giáo án
Đưa em tới tương lai.
Ta không sống cho riêng ai
Ta biết sống cho chúng ta và cho tất cả
Vì cuộc sống là thời gian hối hả
Nên ta biết yêu, biết quý những ngày này
Anh vẫn giảng bài và nhìn các em đắm say
Các em vẫn nghe và nhìn thầy không chớp mắt
Ta yêu lắm những giờ trên lớp học
Ta say sưa theo nhịp tiếng giảng bài
Hãy nhớ nghe em những con người của tương lai
Cuộc đời bắt đầu từ hôm nay, em nhé
Nếu ngày xưa em nhớ những lời ru của mẹ
Thì hôm nay em nhớ những lời ru từ bục giảng này.
Đặng Duy Hà
Giảng viên khoa Sư Phạm Tự Nhiên
Trường Đại học Phạm Văn Đồng