Khi con có một giờ trên bục giảng
Có lẽ con sẽ hiểu cho thầy
Khi rầy con sáng nay
Lớp của mình như một bàn tay
Có ngón dài
Ngón ngắn
Nhưng khi thốt ra một lời la mắng
Nào phải đâu thầy thương ghét khác nhau...
Thuộc từng ngày sinh
Thuộc cả những nỗi đau...
Lớp thì nghèo
Tiếng đọc bài luống cuống
Con chữ nhòe tay
Có thể bây giờ con chưa hiểu ra ngay
Những khát khao gắn theo dòng phấn trắng
Có thể con giận thầy
Bởi những lời trách mắng
Quyền nghiêm khắc của người cha
Một mai kia rồi con sẽ xa nhà
Nỗi bươn chải cuộc đời nhiều khó nhọc...
Có thể khi nào
Con hiểu ra những điều đã học
Sẽ không còn ai nhắc nữa...
Mai sau…