
Cuộc đời tôi hai lần thi đại học. Năm 1970, lần đầu tiên tổ chức thi đại học trên toàn miền Bắc. Hồi đó tôi thi đại học Bách khoa. Thế nhưng trong những năm 1970 – 1971, chiến tranh Việt Nam bước vào giai đoạn hết sức ác liệt. Tôi và nhiều bạn bè được tổng động viên nhập ngũ bảo vệ Tổ Quốc. Sau khi Hiệp định Paris được ký kết, tôi được giải ngũ về và thi lại đại học lần thứ hai. Lúc này tôi đi bộ đội về sức khỏe yếu nên gia đình động viên thi vào ĐHSP Vinh cho gần nhà. Thế là tôi học ngành Sư phạm, chuyên ngành Vật lý. Thời đó có câu:
Nhất Y, nhì Dược, tạm được Bách khoa
Chuột chạy cùng sào mới vào Sư phạm.
Thế nhưng đến bây giờ tôi không ân hận mà trái lại tôi tự hào vì đã chọn cho mình nghề này.
Thời tôi mới ra trường kinh tế khó khăn lắm. Nhiều đồng nghiệp của tôi đã bỏ nghề vì lương không đủ sống. Nhưng tôi vẫn gắn bó với nghề của mình bởi nghề giáo viên đã cho tôi nhiều niềm vui và hạnh phúc.
Tuy khó khăn, nhưng cứ mỗi giờ lên lớp hoặc đưa học sinh đi TTSP, cứ mỗi lần tiếp xúc với các em, sự trưởng thành, sự hồn nhiên của tuổi học trò đã làm cho tôi quên đi những khó khăn, bất hạnh của đời thường.
Tôi tốt nghiệp đại học chuyên ngành Vật lý, nhưng có 7 năm công tác ở phòng Đào tạo, sau đó lại được phân công dạy KTPV. Trái nghề, trái chuyên môn, khó dạy và vất vả lắm chứ, nhưng tôi vẫn tận tâm, tận tụy nghiên cứu để dạy sao cho thật tốt, sao cho khỏi phụ lòng mong mỏi của học trò.
Những ngày 20 – 11, ngày Tết, ngày sinh nhật nhận được những bó hoa, những lời chúc của các em học sinh tôi thấy mình thật hạnh phúc khi đã chọn nghề sư phạm.
Ra đời thấy những học trò của mình bây giờ đã là những cán bộ quản lý ở các trường phổ thông, các phòng giáo dục, có nhiều em học sinh chào thầy, nhắc lại những kỷ niệm mà thầy đã dạy dỗ các em, có những kỷ niệm mà tôi không nhớ hết… Nhưng thật sự tôi cảm thấy lòng mình ấm áp.
Vợ tôi là học trò của tôi. Nghề giáo đã mang lại cho tôi một hạnh phúc lớn lao là có một người vợ hiền, xinh đẹp, thương yêu chồng con là học trò của mình. Con gái tôi tốt nghiệp ĐH Kinh tế thành phố Hồ Chí Minh và tôi đã động viên cháu về dạy tại trường ĐH Tài chính – Kế toán để cùng theo nghề giáo viên của gia đình.
Mới đó mà đã 35 năm công tác trong nghề sư phạm. Với đồng nghiệp và học sinh tôi đã có những kỷ niệm không bao giờ quên.
Xin tri ân những đồng nghiệp đã sát cánh cùng tôi, chia ngọt sẻ bùi trong 35 năm công tác. Thế hệ cùng tôi hiện nay còn thầy Huy, thầy Thanh. Tiếp theo sau là cô Loan, cô Nga. Rồi đến thầy Phương, thầy Thông, thầy Nhân, thầy Hải, thầy An.
Xin cảm ơn những đồng nghiệp và những thế hệ đàn em đã cùng tôi công tác và xây dựng khoa SHĐN của trường CĐSP Quảng Ngãi trước đây và khoa SPTN của trường ĐH Phạm Văn Đồng hôm nay.
Với các đồng nghiệp trẻ tôi chỉ xin khuyên các bạn một điều: Dù bất cứ ở đâu, được phân công bất cứ nhiệm vụ gì các bạn hãy cố gắng hết sức để hoàn thành tốt mọi nhiệm vụ. Đừng vội thỏa mãn với những gì mình đã có mà hãy luôn cố gắng nỗ lực và rèn luyện để nâng cao trình độ chuyên môn nghiệp vụ. Đừng có tự cao tự đại mà hãy khiêm tốn học hỏi. Các bạn hãy yêu lấy nghề này như tôi đã từng yêu và phụng sự nó trong suốt 35 năm công tác.
Xin cảm ơn tập thể BGH nhà trường, Công đoàn đã luôn luôn sát cánh, chia ngọt sẻ bùi cùng tôi và gia đình trong những thời điểm khó khăn cũng như hạnh phúc.
Cuộc đời rồi ai cũng đến lúc phải trở về với bến đỗ.
Tôi cảm thấy buồn khi phải chia tay mái trường, các đồng nghiệp và các em học sinh thân yêu.
Ước gì thời gian quay trở lại nhưng ở đời có ai sống được hai lần đâu.
Chúc các bạn sức khỏe và hạnh phúc.
Chúc nhà trường, Khoa, Công đoàn ngày càng vững mạnh để xây dựng trường ĐH Phạm Văn Đồng trở thành một trường có uy tín trong tương lai.
Quảng Ngãi, ngày 01 tháng 5 năm 2013
Đặng Duy Hà
Giảng viên khoa Sư phạm Tự nhiên