Vì sao trong những năm tháng gian khổ nhất, đói rét nhất và máu chảy nhiều nhất của dân tộc, những đứa con của dân tộc ấy lại sẵn sàng hiến dâng tất cả sự sống của mình không một chút đắn đo hay sợ hãi? Có lẽ, vì họ đã nhận ra lẽ sống chân chính của con người được sinh ra trên mặt đất này. Có lẽ, vì họ đã sống một đời sống của niềm tin - niềm tin gắn liền với tên tuổi của một người ái quốc vĩ đại: Hồ Chí Minh. Khi cái tên Hồ Chí Minh vang lên thì niềm tin của mỗi người dân Việt Nam lúc đó đã được dựng lên bền vững, chói sáng và bất diệt.
Khi cái tên Hồ Chí Minh vang lên thì niềm tin của mỗi người dân Việt Nam lúc đó đã được dựng lên bền vững, chói sáng và bất diệt."
Điều gì đã khiến cái tên Hồ Chí Minh trở nên thiêng liêng và mang một quyền năng đến vậy?
Hồ Chí Minh - Người không phải là một vị Thánh, không phải là một nhà thuyết giáo siêu phàm, Người chỉ là một người yêu con người và yêu tổ quốc với toàn bộ sự sống của mình. Và dân tộc đã nhận ra đó là người con suốt đời hiến dâng cho lợi ích của dân tộc.
Ngay từ khi còn hoạt động ở nước ngoài, khi số phận và con đường của dân tộc Việt Nam vẫn chìm trong bóng tối, khi không ít người Việt Nam nhìn về tổ quốc với nỗi tuyệt vọng, thì Hồ Chí Minh, mọi nơi, mọi lúc chỉ biết đến dân tộc và đấu tranh cho độc lập, tự do của dân tộc mình.
Ngay cả những lúc, những nơi chỉ một mình, xung quanh là những thế lực luôn luôn muốn dập tắt tiếng nói về độc lập, tự do của những dân tộc đang nô lệ, Người vẫn cất lên tiếng nói kiêu hãnh về dân tộc, tiếng nói của khát vọng tự do cho dân tộc ấy.
Khoảng thời gian Người sống xa tổ quốc để tìm đường giải phóng dân tộc mình khỏi kiếp sống nô lệ đủ làm cho những người khác mệt mỏi và kiệt sức về chính giấc mơ họ từng mang theo: một dân tộc Việt Nam độc lập, tự do. Nhưng giấc mơ đó trong con người Hồ Chí Minh càng ngày càng lớn, càng toả sáng và không một phút giây dừng lại.
Người đã đi đến tận cùng của giấc mơ đó bằng con đường của một chiến sỹ đấu tranh kiên định và bền bỉ cho tự do.
Quyền năng của con người biết đặt niềm tin vào dân :
Trở về tổ quốc, trước mắt Người là những người dân Việt Nam nô lệ lầm than. Nhưng Người biết rằng: trong những con người nô lệ lầm than kia đang trú ngụ giấc mơ lớn lao và mãnh liệt về độc lập, tự do. Sứ mệnh của Người là đánh thức giấc mơ lớn của toàn bộ dân tộc từ bóng tối, từ đói nghèo, từ gông cùm và từ máu chảy.
Khi Người cất tiếng, những kiếp nô lệ đã đứng dậy đi theo người. Người đứng vào giữa những người nô lệ, không phải với danh nghĩa một lãnh tụ khởi nghĩa, mà với danh nghĩa của một con người cùng chung số phận nô lệ, chung giấc mơ lớn về tự do và là một người bạn lớn của những người cùng khổ.
Khi chính quyền cách mạng đầu tiên được thành lập, Người đã tập hợp tất cả những người con ưu tú nhất của dân tộc này làm một. Với Hồ Chí Minh, tất cả những người Việt Nam đều là những đứa con của một dân tộc bị áp bức.
Người bước đến trước một người nông dân với niềm tin mãnh liệt rằng người nông dân đó là một người yêu nước chân chính. Và người nông dân đó trở thành một chiến sỹ đấu tranh cho tự do của dân tộc.
Người bước đến trước một cháu bé với niềm tin ấy và cháu bé trở thành một chiến sỹ đấu tranh cho tự do.
Khi Người đặt niềm tin vào những con người nhỏ bé và vô danh thì con người đó vụt lớn lên với niềm kiêu hãnh làm người và sẵn sàng hiến dâng tất cả cho giấc mơ tự do của con người.
Đối với Hồ Chí Minh, dân tộc là trên hết. Dân tộc là tài sản của tất cả con người sinh ra trên mảnh đất của dân tộc đó kể cả những người đã có một thời lầm lạc. Chính vì vậy mà tất cả nhân dân Việt Nam đã đứng bên người trong cuộc đấu tranh giành độc lập, tự do cho dân tộc.
Trong lịch sử hiện đại của dân tộc Việt Nam, thời đại Hồ Chí Minh là thời đại một lần nữa làm nên nhân cách lớn của dân tộc Việt Nam. Dân tộc này đã trở thành biểu tượng cho những dân tộc bị áp bức trên toàn thế giới, biểu tượng của lẽ sống làm người, biểu tượng của giấc mơ về độc lập, tự do và sự dâng hiến không mệt mỏi cho giấc mơ ấy.
Và Hồ Chí Minh là người con ưu tú nhất của dân tộc Việt Nam trong thời đại ấy. Sự hiến dâng của Hồ Chí Minh cho dân tộc và nhân cách của Người mãi mãi là sự linh thiêng và quyền uy của cái Đẹp. Đó không chỉ là tài sản vô giá của một thời đại mà là của mãi mãi. Bởi ở đó chứa đựng ý nghĩa tối thượng của đời sống thế gian: Giấc mơ hoà bình và sự dâng hiến toàn vẹn cho giấc mơ ấy.