ĐỪNG ĐẾN BÊN CỬA SỔ
Xin đừng đến gần em bên cửa sổ
Xin chớ giẫm lên hoa cỏ trong vườn
Em từ lâu chẳng còn yêu anh nữa
Nhưng chớ buồn mà xin hãy lặng im.
Dù vẫn thương anh bằng cả tấm lòng
Nhưng có ích gì cho anh vẻ đẹp?
Và tại sao lại không để em yên
Và tại sao anh cứ hoài day dứt?
Chẳng bao giờ còn yêu lại nữa rồi
Em bây giờ chẳng còn yêu ai nữa
Chẳng còn yêu, chỉ thương hại mà thôi
Xin đừng đến gần em bên cửa sổ!
Anh hãy quên rằng em đã yêu anh
Quên rằng em đã cuồng điên một thưở
NƯỚC MẮT ĐẦY VƠI
Trên đầu tôi một ngôi sao đang cháy
Nhưng chỉ lơ mơ qua áng mây mù
Trước mặt tôi một con đường rộng rãi
Nhưng lại mọc đầy cỏ dại hoang vu.
Cả thế gian gửi đến những nụ cười
Nhưng lại chứa đầy những lời buồn tủi
Thay vì động viên là nước mắt đầy vơi
Số mệnh tôi mang đến lời thăm hỏi.
1912.
EM ĐÃ KHÓC
Em đã khóc trong một chiều tĩnh lặng
Nước mắt đắng cay đã rơi xuống thật mau
Khi đó anh rất buồn và đau đớn
Nhưng dù sao hai đứa chẳng hiểu nhau.
Thế rồi em đi về miền xa ngái
Tất cả ước mơ đều tàn úa không màu
Và bây giờ chỉ mình anh còn lại
Chẳng một lời thăm hỏi để hồn đau.
Anh thường hay mỗi khi hoàng hôn xuống
Lại đi về nơi chốn đã gặp nhau
Lại nhìn thấy trong giấc mơ hình bóng
Và lại nghe trong yên lặng u sầu.
1912-1913.
CÂY BẠCH DƯƠNG
Cây bạch dương màu trắng
Bên cửa sổ nhà tôi
Được phủ đầy tuyết trắng
Như màu bạc sáng ngời.
Trên những cành tơ lụa
Tuyết ven một đường viền
Những chùm con buông xõa
Trắng xóa dải đăng ten.
Cây bạch dương đứng đấy
Trong giấc ngủ mơ màng
Những bông tuyết đang cháy
Trong ngọn lửa màu vàng.
Còn bình minh lười nhác
Lặng lẽ đi vòng quanh
Rồi rắc thêm lớp bạc
Còn tươi rói lên cành.
1913.
Xem thêm những bài thơ khác